Ai hiểu được tôi

Cuộc sống có rất nhiều điều đễ nói và hầu như tất cả mọi người không ai là không có những nỗi buồn , chống vắng trong lòng, nỗi buồn đó có trở nên lớn hơn và trở nên yếu đuối hay không chính là ở chính vào lý chí của họ.
text-align: center

Nhiều khi bạn cảm thấy trong cuộc sống này có rất nhiều điều thú vị cần phải khám phá, nhưng cũng chỉ trong chốc lát bạn lại cảm nhận thấy được là cuộc sống này thật là nhàn chán và vô vị và hoàn toàn cảm thấy cô đơn và lẽ loi.

Có những lúc bạn đang tìm kiếm một thứ gi đó trong cuộc sống này cần để làm vơi đi những nỗi buồn đó, nhưng thật khó để tim được một người thực sự hiểu chính minh nghĩ gi mà đang mang đến cho bản thân minh những điều đó.

Tôi cảm thấy cơ đơn và chống vắng, mỗi khi cố gắng tìm kiếm lấy một điều gì đó gần gũi nhất và tôi cảm nhận được rằng mình càng tìm kiếm thì  càng trở nên vô vị và cảm thấy thất vọng về điều này và đang dần cảm thấy đều đó là tuyệt vọng.



Có lẽ tôi sinh ra không đúng thời của mình hay sao mà từ khi sinh ra tới bây giờ gần 24 tuổi rồi mà vẩn chưa thể hiểu hết được chính bản thân mình, chảng lẽ vì tôi sống quá khác mọi người hay sao, chắc là do tôi ăn ở không đúng với mọi người nên hầu hết những người mà tôi đã từng tiếp xúc với tôi.

Đều luôn có cảm giác đề phòng tôi, mặc dù tôi đâu có làm gi đâu, mà mọi người sao cứ phải đề phòng tôi như vây , hay là vì tôi tí nói quá chẳng qua là tôi k thích nói thôi vì tôi đang muốn xem mọi người nói về vấn đề gi.

Có lẽ là tôi quá khác mọi người quá, nên là chảng ai them quan tâm hoặc là chơi với tôi cũng luôn có cảm giác đề phòng tôi, chỉ cần thông qua cách nói chuyện là tôi cũng đã bít đề phòng mình rồi, nhưng thôi không sao cả tôi bít điều đó là đủ rồi.

Đề phòng cũng được chảng ảnh hưởng gì tới tôi cả, việc hàng ngày tôi vẩn làm đều mà. Tôi chia sẽ hết mình, tuy tôi không biết nhiều và không năng động như những người khác, tôi cũng chảng có tham vọng gi lớn lao cả,

Tôi chỉ cần cuộc sống đơn giản và bình thường, vì tôi xuất thân từ nông dân mà ra, nên là ảnh hướng cái tính của bố mẹ tôi thích cuộc sống giản bị và chất phát, đôi khi tôi cứ nghĩ mình đang cố gắng giúp nhiều người, nhưng tôi không hề muốn họ cảm ơn tôi vì tôi đã giúp hợ.

Tôi giúp họ , để họ có thể đi giúp thêm những người đã có từng cảnh ngộ với mình, chứ tôi cũng chẳng cần ai phải quan tâm chăm sóc gi cả vì tôi tự chăm sóc cho bản thâm mình được.
Tôi thích cuộc sống ở quê hương hơn là thành thị. Và chính tôi đang trở về với cuộc sống đó.tôi chỉ ước là mọi người nghĩ đơn giản hơn 1 chút về tôi thì tốt bít mấy.

Tôi tính đến bây giờ,cũng đã trả qua những lúc khó khan và vất vả nhất,tôi đều có thể vượt qua được điều đó,nhưng có 1 thứ mà tôi chắc là chẳng bao giờ giám vượt qua nó cả, đó chính là tình cảm,

Khi tôi đã xác định yêu một ai đo hoặc thích một ai đó, tôi chẳng có gi cả tôi chỉ có mỗi tấm lòng và sự quan tâm that lòng đến người đó, tôi cũng chẳng có nhiều tiền có thể đưa người đó  đi chơi đâu đó nhiều lần. nhiều khi tôi cũng chẳng hiểu mình đang ngĩ gì nữa

Liệu rằng tôi đã chọn đúng con đường của tôi đi chưa hay là tôi đang chọn sai con đường đó. Nếu mà chọn sai thì tôi có thể bỏ tất cả để làm lại từ đàu. Bắt đầu từ con số không để đi lên tới mục cao nhất hiện nay.

Tôi đi học. không làm bài tâp không học bài cũ thì cũng chẳng có ai mà giúp đỡ cả nên toan là chủ yêu là tự học là chính, không học không làm được bài tập.

Nhiều khi nghĩ rằng tôi cảm thây chán cuộc sống này quá rồi, mệt mỏi quá rồi và cảm thấy không còn muốn bước tiếp để mà đi tiếp nữa. vì nhiều lúc tôi đã quá mệt mỏi với những sự cố gắng đó, tôi luôn cố gắng nhiệt tình hết mình để giúp đỡ người khác.

Những cho đến bây giờ thì sao tôi vẩn chưa có gi trong tay cả. vẩn mãi là con số không mà thôi. Tôi đã rất cố gắng để vươn lên.đi học cố gắng tạo mối quan hê với thầy cô và bạn bè cho tôi. Đúng là tôi rất nhiệt tình và giúp họ , nhưng kết quả là….. nhiều khi ngồi nghĩ hay cười một mình vì cái sự đời này không như ta nghĩ về nó.

Thất vọng về cái sự đời này quá.
Thất vộng về những cái mà tôi đang đặt niền tin vào.
Thất vọng về những cái mà được cho là tốt nhất.
Thất vọng vì chán___>>> chán và chán.
Nhiều khi muốn hét lên thật to: tại sao không một ai hiểu tôi vậy
Trong khi đó tôi hiểu được mọi người
Tìm lấy 1 người hiểu tôi thật sự khó đến vậy hay sao.
Tôi sinh ra không được may mắn mà,
Tôi sinh ra khiến cho bố tôi phải dời khỏi đảng viên mất hết tất các chức vụ.

Lớn lên học hành chảng gia gì khiến cho bố mẹ lúc nào cũng phải hỏi cả. dù bít là bố mẹ rất thương tôi nhưng cho tới nay tôi vẩn chưa làm được gi để đền đáp công ơn của bố mẹ cả.

Nhiều khi nghĩ về bố mẹ đang ở nhà làm việc vất vả cực nhọc như vậy, mình thì ở ngoài này đi chơi với bạn bè nhậu nhẹt, tôi cảm thấy có lỗi với bố mẹ rất nhiều .

Nhiều khi tôi muốn khó lắm nhưng toàn là kiềm nén lai, muốn khóc thật tôi thật dài để cho quyên đi bao nổi buồn trong lòng,


Tôi chỉ khóc khi nhớ bố mẹ, tôi chỉ cần bố mẹ tôi luôn mạnh khỏe là dù vất vả như thế nào tôi cũng có thể chịu được, cầu mong sao cho bố mẹ tôi luôn cảm thấy vui vẻ. con yêu bố mẹ nhất trên đời…

Ai hiểu được tôi trong lúc này, có những lúc tôi cần có những người hiểu về tôi hơn tất cả mọi thứ